Thứ Ba, 14 tháng 11, 2023

Nhật ký 4

Hà Nội trở lạnh rồi, hôm qua không khí lạnh về ,trời đổ mưa rét.

Cứ lang thang thang khắp thành phố này trên con wave cũ của tôi,không biết sao nữa nhưng tôi cứ thích cái lạnh này  và cả cái cảm giác bị mưa nó tạt vào mặt nữa.  Tôi cũng không biết trời sẽ mưa đến bao giờ nữa ,có đoạn thì mưa nặng hạt ,đoạt thì chỉ bay bay.Mưa và lạnh phải nói là chuẩn một combo , tôi thích nó , có lẽ là vì nó đồng điệu với tôi một con người cô đơn.

Ngày hôm nay tôi vẫn chạy grab đều đều nhưng mọi hôm, nhưng được cái nhiều cuốc xe hơn vì mưa lạnh nên người ta nghỉ nhiều . Như tôi đi làm chỉ thích thế này thôi như vậy mới kiếm được nhiều tiền. 

Từ nhỏ tới giờ tôi chẳng bao giờ ngại khổ, mà chỉ ngại nhàn hạ quá. Nhàn cư vi bất thiện mà, năm dịch covid ở nhà không làm gì tự dưng bị lười đi bao nhiêu , rồi là thời gian nhiều quá nghĩ này nghĩ nọ nhiều khi còn nghĩ tiêu cực nữa. Hồi đó có lần nghĩ đi đốt nhà người yêu cũ đấy. Haha ... may mà hôm đó nhà nước đang phong tỏa không cho ai đi ra đường ý. Nói vậy thôi chứ sợ đi tù lắm nghĩ thôi. 

Hôm nay tôi gặp một chị , chị ý xinh lắm ,đặt xe tôi từ Đình Thôn đi Tố Hữu, cũng may khi đó trời ngớt mưa rồi. Mới đầu chị dục tôi đi nhanh, nhưng mà đường ướt quá, tôi bảo đi nhanh xe em bẩn nó bắn hết lên quần áo chị mất.  Chị đó nghĩ sao thế nên bảo: "Ừ, anh đi vậy cũng được"

Tiện mồm nên tôi hỏi:"Chị đi đâu mà gấp vậy"

   "Dạ!Em đi làm" ,chị đó đáp.

    "Chị làm gì vậy,mưa gió này đi lại vất vả chị nhỉ"

       "Đâu có đâu anh,em đi làm cũng nhàn"

Ngập ngừng một lát chị bảo: 

    "Mình qua tiếp bia bên quán hát,ở bên này họ thiếu nhân viên nên gọi gấp quá nên cũng hơi vội"

Tôi cười nhẹ:

    "Kệ cho chúng nó đợi đi chị,chị đẹp thế này chả thằng nào dám trách mắng chị đâu"

Chị:

     "Không,em sợ mấy thằng kê ở quán nó mắng thui,chứ khách người ta nói gì mặc họ"

Tôi nghe xong cũng đành dạ vâng, để em cố gắng chạy nhanh ạ.

Nhưng  nghĩ cũng thương, tôi thương cho một người con gái đẹp mà phải dấn thân vào nơi phức tạp như vậy. Tôi cũng từng đi hát gọi nhân viên rồi,mấy thằng có đứa nó cư xử thái quá lắm, tôi thì chỉ dám ngồi đó , cũng một mình một em đó nhưng đâu có dám làm cái gì,uống bia thôi người ta  mời bia thì uống, uống và uống thôi, chứ còn khoản hát hò thì tôi chịu.Từ nhỏ đến giờ giọng như vịt ấy có dám hát cho ai nghe đâu.

    Nghĩ thế thôi, cũng chỉ là một sự tiếc nối, nếu tôi mà giàu có tôi tình nguyện theo đuổi chị đó, kể cả chị có là nhân viên quán hát. Tôi dại gái lắm,cứ thấy người ta đẹp là u mê luôn.

Thôi kể vậy thôi,nay mệt quá dừng bút tại đây nhé.



---Vũ Thần---

Thứ Ba, 17 tháng 10, 2023

Nhật ký 3

 Thât tuyệt vời , tôi tự mình sửa được con bàn phím hỏng của mình.

Chuyện  thì là thế này, mấy hôm trước con keyboard này của tôi dở chứng, chập chờn lúc bấm được, lúc không bấm được.Tôi đã cỗ gắng chịu đựng cái sự chập mạch của nó như kiểu bạn chịu đựng những hành động dở hơi của đứa bận thân của bạn. Buổi tối hôm nó thật sự bị liệt  không thể bấm được thêm một cái phím nào nữa thì thật sự tôi đã rất buồn,vì tôi đã mua nó 2 năm rồi có lẽ lần này ta lại phải mất tiền một lần nữa sao. 

Huhu... cái ví đã rách rồi giờ lại nát thêm.

Tôi đã lên google tìm kiếm , con bàn phím ngon ngon cũng phải 1 củ rồi.

Và  tôi đã quyết định đi mua một con tua-vít nhỏ về phẫu thuật cho em bàn phím thân thiết này của tôi.Sau một hồi mò mẫn và ngâm cứu thì em nó đã bị tôi tháo banh tà là bành ra. Căn bệnh nào thì cũng có nguyên nhân và hậu quả của nó đúng không? 

Tháo ra tôi thấy có một vỉ mạch nhỏ cỡ tầm hai ngón tay và có năm,sáu đầu dây xanh đỏ tím vàng được đấu từ dây cắm bên ngoài thông vô,còn lại là bảng mạch của các phím nói chung tôi cũng chả biết nó hoạt động như thế nào. Cái vấn chính ở đây là tôi thấy cái đầu hàn tiếp xúc của mấy cái dây xanh đỏ tím vàng kia với vỉ mạch nhỏ bị bung hết cmn luôn rồi. Tôi đoán chắc chắn là do nó , vậy nên đã học một khóa cấp tốc về hàn dây với bảng mạch trên youtube 15', tôi vừa coi vừa tua chưa đến 5' đã coi hết luôn rồi. Thì ra là cần phải có một dụng cụ chuyên biệt là mỏ hàn mạch và một cuộn thiếc,chúng ta có thể mua chúng ở mấy tiệm kim khí chuyên bán đồ điện.

Tôi mua đâu đó mất 70 ngàn,cộng thêm cái tua-vít để vặn ốc 10 ngàn , tổng chưa tới 100 ngàn nữa, đầu tư quá rẻ mà. Cái mỏ hàn kia nên ai chưa dùng bao giờ thì nên cẩn thận nhé vì là đồ tàu nữa dùng thấy sao sao á coi chả an toàn cái gì cả. Tôi đây xưa cũng có tí chút kinh nghiệm học về điện nên là mới dùng được đó,ai không biết gì thì phải cẩn thận nhé, vì là cứ cắm phích điện vô và đợi cho cái đâu hàn nó nóng lên là xong. mà dại thò tay vô thử coi nóng chưa nhé bỏng bỏ  mị đó. Nói chung đợi chục phút xong dí vô cái thiếc á thấy thiếc nó chảy ra là dùng được rồi.Tôi mần mò cả sáng mới hàn xong mấy cái dây đó.

Cứ ngỡ là ngon rồi, nhưng không lắp vô cắm bàn phím lại, nó sáng mỗi cái đèn,còn bấm chi chăng nữa cung chả thấy có cái tác dụng gì. Lúc này tâm trạng hơi bực một tý chửi bậy:"Tao lại ném mị mày đi chứ."

Nhưng nghĩ sao lại thôi ném nó vô cái thùng tôi đựng mấy đồ linh tinh ấy.

Rồi từ hôm đó đến nay cũng cả chục hôm rồi, vẫn tiếc hổng muốn bỏ tiền mua bàn phím mới , nên mới vô thùng lục lại cái bàn phím tính tháo ra sửa tiếp.Tôi cắm thử vô , bấm bấm.....

Ôi !

Đậu xanh, anh thằng rau má!Được luôn nè.

Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại bàng phần mềm testkey ngon lành lắm chả còn liệt phím nào nữa.

Lúc bây giờ mới hoài nghi nhân sinh: "Tại sao ta?"

Có chăng là nhờ cái cú ném hôm đó làm em bàn phím nó tỉnh ngộ.Hihi

Một câu chuyện nhỏ , vui vui ngày hôm nay của tôi là vậy. Đừng nên vứt bỏ những thứ gì đã gắn bó với mình nhé,nó là kỉ niệm, niềm vui, và cũng là tiền bạc của chính bạn. Hãy chân quý mọi thứ hiện tại ta đang có nhé.

Haizzz..... nay đúng là một ngày đẹp và may mắn mà.(Đỡ mất một củ)


----Vũ Thần----


Thứ Bảy, 7 tháng 10, 2023

Nhật ký của tôi(p2)

     Một chuỗi ngày bình dị cứ thế lại trôi qua,kể từ cái ngày mưa ấy đến nay đã hơn một tuần rồi!Phải chăng tốc độ thời gian luôn tăng dần theo tuổi của chúng ta?

        Có ai thắc mắc những ngày qua tôi đã làm gì không? Chắc sẽ chẳng ai quan tâm đâu.Cuộc sống của một tay lái xe công nghệ nhàm chán lắm. 

Ngày nào chả đặt báo thức từ 4 giờ sáng,như một phản xạ tự nhiên tiếng chuông điện thoại kêu là bật dậy tắt đi và ngủ tiếp. 5 giờ sáng lại một tiếng chuông vang lên,có hôm thì tôi dậy luôn lúc đó, có hôm thì ngủ tiếp đến 6 giờ sáng, bình thường thì sẽ là 6 giờ, có ngày lười biếng thì sẽ là 8 rưỡi , 9 giờ sáng. Cuộc sống xung xướng gì đâu, không phải suy nghĩ đến cái nỗi buồn chấm công muộn, muốn nghỉ phải xin sếp, tôi đây chả cần gì hết đấy thích thì nghỉ thui. Hihi nhưng mà nói thế thôi chứ nghỉ nhiều là cũng buồn phiền vì hết tiền đấy. Công việc của tôi thì không có gì phải ước ao cả,ai cũng làm được,lương thì không cao nhưng chăm chỉ thì cũng sẽ có tiền bỏ ra tiết kiệm được. Đối với tôi cuộc sống như giờ là khá ổn,vì không phải lo nghĩ quá nhiều có thể nói là tôi đang sống theo kiểu đến đâu thì đến . Ngày xưa , cũng suy nghĩ nhiêu lắm muốn phấn đấu học tập tìm tòi là mọi việc, tăng ca , thức đêm làm muộn , đã thế lại còn không đòi hỏi công cán. Ôi cái thời đó tôi nghĩ mình ngốc nghếch làm sao. Ai cũng sẽ có thời nông nổi, nhiệt huyết, có người may mắn tìm được cơ hội để vươn lên,còn như tôi không thấy cơ hội đâu mà nhìn lại toàn sự bóc lột của tư bản thôi. Haha. Khi tôi nhận ra điều đó tôi đã quyết định từ bỏ công ty của mình,tôi muốn tìm một công ty mới có môi trường tốt hơn , nhưng mãi không tìm được, tôi đành đi chạy xe để khắc phục cái tình trạng viêm màng ví nặng nề của tôi. Cứ vậy đó tôi làm công việc này từ đầu năm đến bây giờ ,có phải chăng quen cái thói đi làm không cần chấm công rồi nên tôi cũng không còn suy nghĩ muốn tìm công ty mới nào đó để làm việc nữa.

    Hôm qua,anh Hai nhắn tin bảo mẹ ở nhà ốm:"mẹ nhức đầu từ tối hôm trước mà mãi không khỏi,anh đang đưa mẹ đi khám trên biện viện đa khoa". Thì tình hình cũng không có gì tối tôi gọi điện hỏi lại thấy bảo bị xoang mũi, thời tiết thay đổi nên bị nhức đầu ,bác sỹ kê thuốc cho rồi không phải lo nhiều.Nhưng loáng thấy mẹ qua camera thấy mẹ nằm trên giường mà không sao yên tâm nổi.

Thế nên sáng nay dậy sớm bắt xe về với mẹ luôn rồi!

Thân ái ,chào tạm biệt !Tôi về chăm mẹ đây

    




Thứ Năm, 28 tháng 9, 2023

Nhật ký (p1)

 Xin chào!

Đây là bài viết đầu tiên của tôi!

Chào các cậu một lần nữa nhé, tôi là Vũ Thần(xin lỗi vì không tiện lấy tên thật,tôi sẽ dùng bí danh này xuyên suốt dòng nhật ký nhỏ này), sinh năm 1996, một con người hướng nội,hiền lành nhưng cục tính,...

Hôm nay là ngày 14 tháng 8 (âm lịch), 5h sáng tiếng chuông báo thức của tôi lại vang lên như mọi ngày.

Ôi ! Trời còn mưa,thôi ngủ thêm chút nữa vậy.

Vừa nhắm mắt lại, mở mắt ra mở điện thoại đã 7h rồi. Tôi chợt nhận ra, lại một lần nữa mình lại để quên mất suy nghĩ cuối ngày hôm trước rằng "ngày mai sẽ dậy sớm để đi làm". Nhưng thôi bỏ đi cái gì cũng có lý do của nó mà, có hôm là do ngủ quên, do hôm trước uống bia say,ngủ muộn,... còn hôm nay thì là do trời mưa. 😅😅😅 

Không sao cả mai làm lại lo gì!

Thức giấc như mọi ngày đánh răng rửa mặt , lướt điện thoại ,...

Đói thế nhỉ, úp bát mì tôm vậy, vừa ăn vừa lướt điện thoại và ngoài kia trời vẫn đang mưa. Nhưng chán quá rồi, mặc áo mưa đi làm thôi. Ừa thì hiện tại tôi là xe ôm công nghệ nhé, quanh đâu đó cũng được 2 năm rồi.

Nổ máy lên và đi thôi, mưa nó tạt vào mặt, tỉnh cả ngủ, mới nãy ra nó còn mưa xíu xíu , mà giờ mưa to quá trời đất. Từ lúc ra khỏi nhà cũng được ba cuốc xe rồi, mà mưa quá , may sao đường không tắc lắm .Hôm nay nghe vẻ ổn áp đó , cứ thế này long rong đến trưa thế nào chả nửa tỏi.

Haizzzz.... nhưng đời không như mơ


san mi dinh ngay ngap nuoc

    -Chị ơi! Đằng trước có cái hồ chị có đi làm nữa không?

    -Em nghĩ là nay mưa gió này , nghỉ sếp cũng không trách đâu .

Chị khách:

    -Từ để chị coi.

    -Chị nhắt tin cho sếp đã

Tôi thì dừng đó lấy điện thoại quay lại cái cảnh mà như bên trên đó.

Chị:

    -Quay đầu đi anh ơi!

Ok luôn chị, hihi mong là quay về không gặp cái hồ nào nữa chị nhỉ.

       -Dạ, anh ở đâu thế ạ?

    -Mình ở Mễ Trì nè.

        -Nốt cuốc em chắc anh cũng về anh nhỉ, ngập hết rồi.

    Nghe cũng hợp lý quá thế là hai con người đã cảm hóa được nhau, sau cuốc xe đó tôi cũng đi về.Mặc dù đã mặc áo mưa nhưng mà vẫn ướt hết.

Một ngày ăn hại của tôi bắt đầu, coi điện thoại chán rồi ngủ đến 4h chiều mới tỉnh dậy.

Tính rủ thằng bạn đi nhậu, mà nay nó bận, nhắn tin rủ cô bé Ngọc đi chơi, dù sao cũng ngớt mưa rồi,nhưng em ý sợ mưa lại từ chối, ...

Mở điện thoại lướt FB,youtobe,... chán quay ra hít đất, gập bụng , làm tất cả các trò vô tri,... 19h30 rồi đói quá mà còn chưa tắm nữa! Đã lười thì lười  cho tới nơi,đi ăn đã tắm táp gì cái giờ này.

Đối diện khu trọ của tôi có một quán cơm , ăn khá ổn nên là lâu lắm rồi cũng chả nấu nấu nước gì cả,qua đó làm xuất 30 000 đ là xong cơn đói! No rồi ngồi lúc coi phim lướt điện thoại rồi cũng đành nhấc cái mông đi tắm. Hôm nay trời hơi lạnh thôi khỏi gội đầu,dội hai gáo ướt người, kì kì , cọ cọ,... dội liên tiếp chục gáo cho đã . Tôi tắm xong rồi đó! 😎😎😎

    Hôm nay ở quê người ta tổ chức trung thu cho bọn trẻ con, tự nhiên lại nhớ cái hồi nhỏ , háo hức cái ngày trung thu này,mong như một sự kiện lớn của năm vậy. Còn ngày hôm nay tôi thấy sao nó trôi qua nhạt nhẽo,chợt nhận ra mình lớn thật rồi, năm nay 27 tuổi rồi, vẫn chưa có gì trong tay cả. Hôm nay không biết ở làng người ta có tổ chức gì không, chứ hồi xưa ở làng giờ này là vui lắm ,đám này đám nọ rúi rút, trống chiêng rộn lắm, người ta còn múa sư tử nữa,... tự dưng mới nhớ. Không biết mẹ ở nhà đang làm gì,không biết anh chị trên nhà có về chơi với mẹ không,chắc mẹ ở nhà một mình. Mẹ vất vả nhiều lắm,ngày xưa phải lo cho ba anh em, giờ chúng tôi lớn rồi, ấy thế mà cũng chưa đỡ đần gì được cho mẹ, giờ thì mỗi thằng một nơi, có mình mẹ ở nhà.

     Thôi câu chuyện nay đến đây thôi tôi gọi điện nói chuyện với mẹ chút,nhớ mẹ quá!Cả tháng nay chưa về thăm mẹ rồi. 

Bye bye hẹn gặp lại!

---Vũ Thần---

Nhật ký 5 ( Tôi lại yêu)

      Tình cờ tôi quen em trên facebook,hai đứa nhắn tin với nhau cũng được một tháng rồi.Bây giờ tôi cũng chả nhớ nổi hồi đó tôi đã nhắn nh...